Trong chuyến đi bụi ở Phú Quý (Bình Thuận), tôi cảm nhận được sự chân thật của người dân đảo, hiểu được những phong tục ở đảo mà tôi chưa thấy ở bất kỳ nơi nào đã đi qua.
Tôi cùng anh bạn chung chiếc xe máy chạy xuống Phan Thiết để bắt tàu ra Phú Quý, đã đặt vé trước một tháng. 15h30 chúng tôi tới cảng Phan Thiết và chỉ cách giờ tàu chạy 30 phút, chỉ kịp ghé nhà một cụ ông ở đầu cổng gửi lại chiếc xe máy và lấy vé lên tàu. Biển động nên sóng mạnh, tôi không ngủ được nhiều nên đi ra mạn thuyền. May mắn là hoàng hôn vừa tới, đó là lần đầu tiên tôi ngắm được hoàng hôn ngay giữa biển.
Sau 4 tiếng, tàu cập bến cảng Phú Quý lúc 20h. Tôi về homestay và ngủ tới 4h30. Tôi nhanh chóng lấy xe và chạy theo bản đồ đã chuẩn bị trước, trên đường không đèn, không bóng người, tới vịnh Triều Dương để ngắm bình minh. Ngồi co ro mặc cho gió biển tạt vào mặt lạnh tê, tôi đợi mặt trời lên. Đúng 5h30, mặt trời lấp ló sau đám cỏ khô. Mây mù che khuất cả vùng trời.
Tôi chạy xe thêm một quãng nữa, tới cột cờ biển đảo Phú Quý hiên ngang nơi cao nhất. Phong cảnh từ cột cờ nhìn xuống Bãi Nhỏ. Bãi này rất đẹp và cũng có thể tắm. Tôi chạy xe máy về lại homestay, đi thả lưới với anh chủ nhà, gỡ được một thau lớn toàn cá ngát với 2 con cá tà ma. Cá ngát là họ hàng với cá trê đồng nhưng thịt trắng và thơm hơn.
Tôi quay lại vịnh Triều Dương với anh bạn, nằm trên thảm cỏ xanh rì, nghe sóng vỗ ì ầm, hít hà đầy phổi không khí trong lành của núi của biển. Không thể kể hết về vẻ đẹp của vịnh chỉ với vài tấm hình. Phong cảnh từ bãi cỏ xanh rì nhìn ra biển, dọc bờ là những vách núi đá đen xen cỏ xanh. Ở Gành Hang có những con đập cũ đủ kích cỡ. Lúc xưa, dân đảo dùng nuôi cá mực, nay người ta đã chuyển sang đánh bắt nhiều hơn và con đập để không, mặc sóng lớn đánh vào.
Tiếp cuộc hành trình khám phá đảo, chúng tôi đến thăm Đại Môn Mộ Thầy, nơi được ví là đuôi rồng. Nhìn từ đỉnh núi Cao Cát có thể thấy chùa Linh Sơn, nơi được gọi là đầu rồng. Trong hình là phía sau Mộ Thầy -đuôi rồng, xa xa là những con đập như lúc chúng tôi gặp ở Gành Hang.
Tôi và anh bạn lên chùa Linh Sơn, viếng Phật. Xung quanh, những vách núi bị gió bào mòn qua hàng triệu năm, thành những rãnh song song dọc sườn núi. Đường Nguyễn Thị Minh Khai, con đường bờ kè dọc biển được xây lên để chắn nước biển tràn vào nhà dân những mùa bão, cũng là nơi ngắm hoàng hôn thật sự lãng mạn. Mặt trời xuống dần, ánh đèn trên những con tàu bắt đầu sáng lên, bắt đầu cho buổi ra khơi câu mực, đánh lưới hay những cuộc săn cá thu.
Trong chuyến du lịch bụi ở Phú Quý, tôi chỉ cảm nhận được sự chân thật của người dân ở đảo, hiểu được những phong tục ở đảo mà tôi chưa thấy ở bất kỳ nơi nào tôi đã đi qua, được ăn những món hải sản tươi sống, món cháo nhum nóng hổi hay cua huỳnh đế hấp sả… Tôi đã hoàn thành chuyến đi an toàn, và không có gì quý bằng những tấm hình đã lưu, bằng máy ảnh và cả con tim mình.
Theo Peter Cao, Zing